Phượng Yêu (tập 50)
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Thế là mối... meo đơn phương bác dành cho Ếch công chúa
tính đến nay đã tròn con số 50 tập, lớn hơn phân nửa số lần đảng CSVN quang
vinh muôn năm kỷ niệm ngày thành lập vừa rồi, mà trong diễn văn ăn mừng chú
đương kim đảng trưởng Bú Lí khẳng định đại khái rằng, từ trước đến giờ và tận
mãi muôn đời con cháu mai sau không có lực lượng nào có thể bì kịp đảng của chú
ấy.
Trong tinh thần tự sướng mừng meo thứ 50, bác
hồ hởi phấn khởi như Bọ Lập được tạm tha chống gậy về nhà ăn Tết với vợ con sau
khi bị bắt quả tang đang nằm trên giường mổ cò xuống bàn phím còm-piu-tơ giữa
thành phố Hồ Chí Minh đẹp nhất tên người vì người cho độc lập tự do không ai có
trong đó có tự do báo chí, Tết năm nay bác (Chổi) chống mắt mổ meo này chúc
mừng Phượng... thành công dân Mỹ (?).
Tuy nhận tin vui này "với sự dè dặt
thường lệ" vì chưa được đọc/nghe chính đương sự, hay ít ra báo lề Tía lên
tiếng, nhưng bác cứ mừng đại. Mừng đại vì đây là một tin vui cực kỳ hoành tráng
khiến ai cũng bức xúc bực xục.
Nhưng tại sao lại vui khi được nhập tịch Mỹ
trong khi Phượng đang là công dân của một nước mà cả thế giới loài người tiến
bộ thời chống Mỹ cứu nước Tàu mơ ước ngủ dậy thành... đầu nón cối, chân dép
râu, tay tem phiếu xếp hàng chờ ba tấc vải thô không đủ che kín cụ Hồ? Lại nữa,
PY không phải là công dân bình thường như dân oan, dân cỡi truồng đứng sắp hàng
cho khách Đài Loan, Đại Hàn tuyển lựa, dân đu dây đi chợ hay cô giáo chui bọc
nylon trôi đi dạy học bên kia sông... mà là công dân thượng hạng, siêu đẳng
cấp, ngồi trên đầu thiên hạ; đó là chư nói đến "phong cách quý phái"
của tiểu thư đệ nhất ái nữ của vị thủ tướng bậc nhất Châu Á do tờ báo nổi tiếng
bên Đức về quảng cáo xử lý rác bình chọn; trong khi đệ nhất ái nữ của Mỹ có làm
nên đình đám, tiếng tăm gì đâu, chẳng hạn như hai chị em sinh đôi con TT Bush,
cô Chelsea con một của TT Clinton.
Phượng Yêu ôi, thực ra thì bác chả vọng ngoại
vậy đâu, lại càng chả vọng "thằng" Mỹ nó bỗng dưng tháo chạy để bác
phải làm hàng thần lơ láo, vào tù học tập mấy anh quản giáo trình độ ngáo ngáo
ngơ ngơ, tệ hơn thằng khờ ngoài chợ, nhưng Phượng vào quốc tịch Mỹ hay bất cứ
làm dân nước nào, kể cả Lào, Miên, Phi Châu, Thổ Dân nào cũng hơn là công dân
của cái gọi là nước CHXHCN... mà mỗi lần nghe đến hai tiếng VN làm cái đuôi cho
tên gọi, bác thấy xót xa, nên khi phải nhắc đến bác thay hai chữ VN bằng hai
chữ CC, khiến người thì đọc là Chấm Chấm, người thì nói là XHCN cái Con Chi đó,
khiến tổ quốc bị xục phạm..
Lý do mừng khi Phượng trở thành công dân nước
ngoài rất đơn giản, cũng dễ hiểu thôi. Ở các nước ấy, dù to hay nhỏ, giàu hay
nghèo, đẹp hay xấu, văn minh hay mọi rợ, họ không bị có cha già dân tộc như
hạng Hồ Chí Minh, hay quốc sư kiểu Vũ Khiêu. Tại sao lại Hồ Chí Minh và Vũ
Khiêu? Phượng Yêu cũng đã thừa biết qua những sự thật không thể chối cãi tràn
ngập trên mạng.
Ở đây bác chỉ cần nhắc sơ qua về lão già Vũ
Khiêu đang là đề tài "hot".
Quốc sư gì mà đổi tên họ Việt ra họ Tàu, xác
nhận tổ tiên mình là thái thú giặc sang đô hộ nước ta; Quốc sư gì mà ba ngày
Tết truyền thống Việt Nam lại diện toàn y phục toàn Tàu từ đầu xuống thân; quốc
sư gì mà đi chôm thơ của Lý Bạch, sửa làm của mình để tặng người; quốc sư gì mà
ôm hôn con gái như... bác Hồ ôm hôn các "cháu ngoan"...
Chạy mặt khỏi cái đám gọi là "cha già già
dân tộc", "quốc sư" ấy, ai mà không mừng, phải không Phượng Yêu.
Chúc mừng, chúc mừng, đại chúc mừng Phượng
Yêu.
Ác nhập vai hiền dễ giấu đầu lòi đuôi
Le Nguyen (Danlambao) - ...Qua những dòng chữ ghi trong sổ tang ông
Nguyễn Bá Thanh được các báo nô bồi bút cho là ai đọc qua cũng phải nghẹn
lòng... cái nghẹn lòng đó cần phải xét lại? Xét lại là bởi những ai có tiếp cận
thông tin liên quan đến cuộc đời theo đảng cho đến lúc lâm trọng bệnh và chết
của ông Nguyễn Bá Thanh, không khỏi làm cho những người lương thiện nổi gai ốc
ghê sợ cho sự dã man, độc ác, bạo tàn của loài cộng sản. Cái chết của Nguyễn Bá
Thanh giúp cho mọi người dân Việt có cơ sở xác định lời nhận định về bản chất
cộng sản của thượng tọa Thích Trí Quang luôn luôn đúng cho mọi thời đại “Cộng
sản nó giết mình hôm nay, ngày mai nó đem vòng hoa đến phúng điếu!”...
*
Thời đại thông tin bùng nổ hẳn có rất ít người
không biết đến sự bạo tàn, độc ác, gian manh cùng với nhiều thói hư tật xấu
không phải là hiện tượng cá biệt của cộng sản mà đã trở thành bản chất phổ biến
nằm trong tim óc máu xương của băng đảng giết người cướp của CSVN. Có lẽ cũng
không ai đủ sức đủ tài cũng như không có bút mực nào có thể ghi lại đầy đủ sự
độc ác lẫn tội ác của đảng cộng sản gây ra cho đất nước dân tộc Việt Nam gần
một thế kỷ qua.
Do đó, mỗi bài viết của từng tác giả chỉ có
thể vạch trần một phần bản chất độc ác và tố cáo được một mảng rất nhỏ tội ác
mà băng đảng cộng sản cố tình che giấu lẫn dàn dựng cho các diễn viên nhập vai
diễn trò trên các sàn diễn do đảng chọn lọc, biên tập, đạo diễn từ chỉ đạo trực
tiếp đến chỉ đạo từ xa.
Thòi gian gần đây với phương tiện truyền thông
hiện đại, người dân được thấy nhiều hoạt cảnh hài hước thường xuyên diễn ra
trên sàn diễn “quốc hội” có hơn 90% là đảng viên cộng sản, gần 10% còn lại có
lựa chọn để diễn trò dân chủ ở chỗ được đảng, nhà nước xưng tụng là cơ quan
quyền lực cao nhất nước. Điển hình cho những màn hài hước ở sân khấu quốc hội,
là màn diễn của diễn viên Trần Thị Quốc Khánh, thạc sĩ luật, cử nhân báo chí,
là đương kim Ủy viên thường trực ủy ban khoa học công nghệ, là đại biểu quốc
hội khóa 11, 12, 13... nhập vai “hiền” kêu gọi chấm dứt lễ hội gây đau đớn cho
loài vật, có đoạn đọc được như sau:
“...Xã hội tiến bộ,
hướng con người đến lòng khoan dung, nhân ái, vậy mà chúng ta vẫn còn tổ chức
lễ hội mang nhiều nghi thức rùng rợn như chém đầu lợn, tranh nhau quệt tiết lợn
thì không nên. Hình ảnh con lợn bị trói chặt 4 chân, bị quật ngã ra giữa sân,
bị một tay đao chém đứt đầu thì chẳng khác gì hành hình thời trung cổ...
... Hội đâm trâu ở Tây
Nguyên cũng cần phải rà soát. Con trâu là đầu cơ nghiệp của người dân, là con
vật hiền lành. Vậy mà trong lễ hội đâm trâu, người
ta cột trâu lại rồi đâm để cho nó chết dần. Chưa kể nếu chẳng may con vật đau
quá mà giãy giụa, đứt thừng, đâm húc... còn gây nguy hiểm cho người dự hội...
... Hội chém lợn chỉ
là hội làng nhưng hành vi chém lợn được thực hiện ở nơi đông người, máu me bắn
tung tóe, mọi người đổ xô thấm máu lợn vào những tờ tiền lẻ gây ảnh hưởng đến
hình ảnh người Việt Nam trong mắt bạn bè quốc tế...
... Mới đây, dự thảo
Luật thú y đã trình Quốc hội và chờ thông qua có quy định không được giết mổ
động vật ở những nơi không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm và phải giảm thiểu
đau đớn cho động vật trong quá trình giết mổ. Tôi nghĩ khi luật được thông qua
thì những hành vi như trên sẽ không còn lý do để tồn tại...”
Nghe thoáng qua nội dung phát biểu về lòng
khoan dung, nhân ái đối với loài vật của bà đại biểu Trần Thị Quốc Khánh, thật
đáng khen không có gì để chê trách và mọi người, trong đó có đảng, nhà nước cần
phải khuyến khích, nhân rộng phổ biến, đưa vào chương trình giáo dục lòng khoan
dung, nhân ái cho nội bộ cán bộ, đảng viên cộng sản học tập, thực thi, thể hiện
mọi lúc, mọi nơi lòng khoan dung, nhân ái ngay trong giờ thi hành công vụ lẫn
ngay cả ngoài giờ thi hành công vụ!
Thế nhưng khi đi sâu vào thực tiễn đời sống
lẫn phân tích nội dung lời phát biểu của bà đại biểu Trần Thi Quốc Khánh, không
khó để người đọc, nghe... nhận ra lời phát biểu của bà Quốc Khánh có vấn đề
không đàng hoàng, mang tính cách diễn trò khá lộ liễu hơn là thực tâm của người
có lòng nhân ái, bao dung: một là trong câu lời phát biểu của bà đại biểu quốc
hội không phát sinh từ lòng khoan dung, nhân ái thật sự mà do bà sợ hành hạ
loài vật gây ảnh hưởng đến hình ảnh người Việt Nam trong mắt bạn bè quốc tế;
hai là trước khi cũng như sau khi đại diện đảng, nhà nước ký công ước chống tra
tấn thì người dân bị tra tấn đến chết vẫn không thấy bà Quốc Khánh quan tâm
nhắc đến mà lại quan tâm đến sự đau đớn của loài vật là sao, có gì khuất tất
trong đó?
Không quan tâm đến loài người lại quan tâm đến
loài vật, điều đó là bất bình thường, không thể hiện được lòng khoan dung, nhân
ái của vị đại biểu, đại diện cho tiếng nói của nhân dân ở diễn đàn quốc hội.
Hành động của bà Quốc Khánh chỉ làm nổi bật bản chất của cái cơ quan được cho
là quyền lực cao nhất nước - trong đó có bà Quốc Khánh cùng với các đồng chí
của bà, thực chất chỉ là đại biểu gật, là công cụ tay sai đắc lực làm theo lệnh
của đảng, nhà nước CSVN.
Có lẽ trò diễn của bà Quốc khánh đến trẻ con
còn biết bởi rằng, thì, là... đối với những ai không động lòng trắc ẩn, không
phẫn nộ, không thấy đau lòng trước sự dã man, tàn bạo của những tên côn an côn
đồ máu lạnh đày đọa, hành hạ, đánh đập những anh chị em đồng loại, đồng bào cho
đến chết thê thảm mà lại mở miệng nói đến lòng khoan dung, nhân ái có đáng tin
cậy không? Chắc chắn là những ai khờ khạo lắm cũng nhận ra ý đồ nằm đằng sau
lòng khoan dung, nhân ái của cá nhân, tập thể này.
Với sự khủng hoảng toàn diện có nguy dẫn đến
sụp đổ chế độ nên đảng, nhà nước CSVN diễn trò “nhân đạo” ký kết hiệp ước chống
tra tấn và ứng cử vào Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Dù đã ký kết chống
tra tấn nhưng người dân vẫn bị đánh đập, tra tấn, nhục hình, ép cung đến đỗi
trở thành bệnh hậu, thậm chí chết rất phổ biến trong các trại tạm giam, trại tù
không hề suy giảm.
Có thể nói quan tâm đến sự chết chóc của người
dân chưa có kết luận vô tội hay có tội của tòa án, đây mới chính là lòng khoan
dung, nhân ái cần bà đại biểu lên tiếng tranh đấu không khoan nhượng với sự độc
ác, dã man, tàn bạo của những kẻ nhân danh thi hành công vụ của chế độ mà bà là
một thành viên danh giá trong cái cơ quan quyền lực cao nhất nước. Với vị thế
đại biểu quốc hội, bà có đủ điều kiện thúc đẩy hiệp ước chống tra tấn trở thành
hiện thực trong đời sống luật pháp Việt Nam để chặn đứng tội ác ghê tởm này.
Người dân ai cũng thấy sự tàn bạo, độc ác,
gian manh của cán bộ, đảng viên, quan chức lãnh đạo không thể che giấu nhưng mở
mồm ra là giảng giải đạo đức, nói đến lòng khoan dung, nhân ái và hiện tượng
diễn trò “nhân đạo” này không chỉ co cụm trên các diễn đàn độc diễn trong nước
mà còn được các lãnh đạo trung, cao cấp của đảng, nhà nước cộng sản đem ra diễn
trên các diễn đàn quốc tế để giải thế bao vây cô lập của thế giới đối với chế
độ độc tài độc ác, man rợ chống lại sự tiến bộ của loài người văn minh.
Có nhiều trò diễn không khác với đại biểu Trần
Thị Quốc Khánh diễn trên diễn đàn quốc hội, ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng
đã từng nhập vai diễn trò nhân đạo, khoan dung, nhân ái trên diễn đàn Liên Hiệp
Quốc, với những câu lời ướt át lâm ly bi đát như sau:
“…Sinh mạng con người
dù màu da nào cũng quý như nhau. Mạng sống của một người bị cướp đi thì đối với
một gia đình dù ở ngay khu Manhattan này hay ở nơi hẻo lánh nào đó trên trái
đất cũng đều là mất mát thương đau.
Bất kỳ hành động hiếu
chiến nào đều phải bị lên án, ngăn chặn. Bất cứ nỗ lực ngăn ngừa xung đột nào
đều phải được trân trọng, ủng hộ. Còn một biểu hiện dù mong manh của sự sống,
người thầy thuốc cũng phải tận tâm cứu người…”
Đó là lời của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng “thủ
diễn” ở cuộc hội thảo cấp cao của Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc lần thứ 68 trước
khi Việt Nam ký kết hiệp ước chống tra tấn, gần thời điểm bầu phiếu cho thành viên
Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc và Việt Nam là một ứng viên!
Từ đó đến nay, Việt Nam đã trở thành viên của
hiệp ước chống tra tấn, của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc nhưng tình trạng
nhân quyền trong nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa việt nam vẫn không có gì thay
đổi - nhân phẩm, nhân quyền vẫn tiếp tục bị chà đạp thô bạo và tình trạng người
dân bị bắt lẫn bị mời vào đồn công an “xin ngủ lại thắt cổ tư tử” bằng dây
giày, dây sạt pin điện thoại, dây thắt lưng, bằng khăn, bằng áo quần... nhưng
thân thể người “tự tử” tím tái, bầm giập, gãy xương sườn, nứt sọ... không hề
suy giảm mà có phần táo tợn hơn lúc ông Nguyễn Tấn Dũng giả giọng buồn nói ở
đại hội đồng Liên Hiệp Quốc “...một biểu hiện dù mong manh của sự sống, người
thầy thuốc cũng tận tâm cứu người...”
Ngày nay với thông tin tràn ngập về cách cộng
sản giết người dã man từ quá khứ đến hiện tại, chỉ có những ai không có điều
kiện tiếp cận mới không biết đến sự tàn bạo, độc ác, xảo quyệt của cộng sản,
nhất là CSVN. Nét đặc thù, đặc biệt của CSVN là nó không chỉ tàn bạo, độc ác
với các đảng phái yêu nước không yêu cộng sản, với trí, phú, địa, hào kẻ thù
của giai cấp, với các phần tử phản động chống phá cách mạng... mà còn độc ác,
tàn bạo với cộng sản đệ tứ cùng là cộng sản nhưng khác chủ trương, đường lối
cách mạng.
Đáng kinh tởm hơn nữa là nó tàn bạo, độc ác,
dã man với chính đồng chí của nó. Các “nạn nhân” của sự tàn bạo, độc ác gần
nhất của CSVN là Dương Chí Dũng, Phạm Quý Ngọ, Nguyễn Hữu Thắng, Nguyễn Bá
Thanh đã và đang làm nhức nhói trong nội bộ đảng lẫn gây xôn xao dư luận xã
hội.
Đối với nhân dân thì những tên mù đảng vừa kể
đều đáng tội chết và không có gì để bàn cãi. Thế nhưng cái chết của Nguyễn Bá
Thanh khá đặc biệt, nó đã làm nóng dư luận truyền thông của cả lề dân lẫn lề
đảng - phát sinh từ các thông tin liên quan, không có kết luận chung cuộc như
Nguyễn Bá Thanh chết bởi chứng rối loạn sinh tủy do “đồng chí không không thấy”
nào đó hạ độc thủ bằng chất phóng xạ và thông tin ông “hốt hết, hốt liền” bị
đồng chí thanh toán được củng cố do con gái ông Thanh hé lộ qua bài thơ khóc
cha trong đó có câu “...Đời phụ ba nhưng ba hưởng được
lòng dân...” đã được con trai của ông Thanh hổ trợ phổ
biến trong điếu văn khóc tiễn ông đi về nằm cạnh tổ tiên ông bà trong nghĩa
trang gia tộc Nguyễn Bá mà không “an giấc ngàn thu” bên cạnh các đồng chí của
ông trong nghĩa trang liệt sĩ?
Điểm đặc biệt khác nữa là lúc ông Nguyễn Bá
Thanh từ Đà Nẵng ra Hà Nội là trưởng ban nội chính đã không được các đồng chí
của ông tín nhiệm trong cuộc bầu bán vào bộ chính trị nhưng đến khi ông Thanh
chết thì lại được đồng chí các cơ quan, bộ ngành thống nhất, đề xuất chủ tịch
nước tặng thưởng huân chương độc lập hạng nhất cho ông Nguyễn Bá Thanh và có
biết bao lời có cánh của lãnh đạo các cấp ca ngợi không tiếc lời như:
“...Công việc ở Trung
ương Đảng phân công cho đồng chí vẫn còn dang dở, chắc hẳn các đồng chí trong
đơn vị sẽ tiếp nối những tâm huyết của đồng chí. Vĩnh biệt đồng chí với tấm
lòng mến thương và luyến tiếc của nhiều người, trong đó có cả tôi nữa...” (chủ tịch nước Trương Tấn Sang)
“...Tham gia Cách mạng
từ rất sớm, suốt cuộc đời cống hiến đến hơi thở cuối cùng, đồng chí đã để lại
những thành quả, dấu ấn đáng ghi nhận. Cầu mong đồng chí thanh thản yên
nghỉ...” (Tổng bí thư
Nguyễn Phú Trọng.)
“ Vô cùng thương tiếc
vĩnh biệt đồng chí Nguyễn Bá Thanh, người có công lớn trong xây dựng, phát
triển thành phố Đà Nẵng. Xin chia buồn sâu sắc đến gia quyến đồng chí Nguyễn Bá
Thanh.” (Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng.)
“...Tấm gương lao động
của đồng chí đã thể hiện lòng yêu nước, yêu quê hương; dám nghĩ dám làm trong
quá trình hình thành tư duy và phát triển của thành phố Đà Nẵng; là tấm gương
lao động miệt mài cho lớp trẻ đáng trân trọng và học tập. Vĩnh biệt đồng chí,
chúng tôi nguyện sát cánh cùng BCHTW, tiếp tục đóng góp để xây dựng đất
nước...” (Phó thủ tướng Nguyễn
Xuân Phúc.)
“...Tư duy năng động,
ý kiến thẳng thắn, tinh thần kiên quyết, hành động mạnh mẽ trong thực hiện
nhiệm vụ do Đảng phân công,… là những điều chúng tôi nhớ về đồng chí Nguyễn Bá
Thanh...” (Bí thư thành phố Sài
Gòn Lê Thanh Hải)
“...Người cán bộ năng
động, sáng tạo và quyết đoán, người có nhiều đóng góp cho sự nghiệp đổi mới đất
nước, nhất là với Đà Nẵng. Xin cho gia đình tôi bày tỏ lời chia buồn sâu sắc
trước toàn thể gia quyến trước nỗi đau không gì bù đắp được...”(Trưởng ban tuyên giáo trung ương Đinh Thế Huynh.)
Qua những dòng chữ ghi trong sổ tang ông
Nguyễn Bá Thanh được các báo nô bồi bút cho là ai đọc qua cũng phải nghẹn
lòng... cái nghẹn lòng đó cần phải xét lại? Xét lại là bởi những ai có tiếp cận
thông tin liên quan đến cuộc đời theo đảng cho đến lúc lâm trọng bệnh và chết
của ông Nguyễn Bá Thanh, không khỏi làm cho những người lương thiện nổi gai ốc
ghê sợ cho sự dã man, độc ác, bạo tàn của loài cộng sản. Cái chết của Nguyễn Bá
Thanh giúp cho mọi người dân Việt có cơ sở xác định lời nhận định về bản chất
cộng sản của thượng tọa Thích Trí Quang luôn luôn đúng cho mọi thời đại “Cộng sản nó giết mình hôm
nay, ngày mai nó đem vòng hoa đến phúng điếu!”
Việc tặng thưởng huân chương độc lập cùng với
việc đến phúng điếu, viết lời chia buồn “vô cùng thương tiếc” của lãnh đạo cộng
sản cũng chỉ là diễn trò để che giấu tội ác và lãnh đạo cộng sản đã giấu đầu
lòi đuôi.